14/09/2022 11:32
Nga chỉ cần chiến thắng chính mình?
Bình luận về những diễn biến trên chiến trường những ngày qua khi quân đội Ukraina tiến hành chiến dịch phản công, trang "Ria Novosti" đã đăng bài viết của nhà báo Nga Petr Akopov có tựa đề "Mục tiêu chính hoàn toàn không phải Ukraina và phương Tây".
Trong vài ngày qua, chúng ta sôi sục cơn giận giữ và các cuộc tranh cãi liên quan đến thành công bất ngờ của cuộc phản công mà Ukraina tiến hành ở tỉnh Kharkov, với kết quả các đơn vị của Nga bỏ lại phần lớn vùng đất đã chiếm được trong khu vực. Điều gì đã xảy ra? Ai phải chịu trách nhiệm? Cần phải làm gì?
Việc Bộ Quốc phòng Nga tuyên bố "thông qua quyết định tái tổ chức lực lượng của Nga" và "tiến hành chiến dịch cắt giảm, chuyển quân một cách có tổ chức nhằm mục đích này" đã không thể khiến chúng ta yên tâm.
Tất cả đều nhớ đến những trận đánh khốc liệt giành giật những thành phố mà chúng ta đã bỏ lại và số phận của những công dân Ukraina đã ủng hộ quân đội Nga, những người đã bị bỏ lại những vùng lãnh thổ này, đang khiến xã hội Nga phải lo lắng.
Về nguyên tắc, chúng ta hiểu rằng nguyên nhân chính là do đánh giá thấp đối phương, cả về khả năng và tiềm lực của Ukraina cũng như mức độ can dự của phương Tây vào cuộc xung đột. Điều này không chỉ liên quan tới tình huống cụ thể của Kharkov mà còn liên quan tới toàn bộ tiến trình cuộc chiến, mà ngay từ đầu chúng ta sử dụng quân số ít hơn đối phương.
Vì vậy, ngày càng có nhiều ý kiến cho rằng đã đến lúc phải dừng chiến dịch quân sự đặc biệt và chuyển sang một cuộc chiến tổng lực, huy động mọi nguồn lực, bởi nếu không, chúng ta sẽ không thể chiến thắng.
Bên cạnh đó là đòi hỏi phải trừng phạt những người có trách nhiệm trong đợt rút lui hiện nay, vốn đang được coi như "thảm họa ở mặt trận". Hiện cũng có những lời bàn luận về "thỏa thuận" và "sự phản bội ở cấp cao" như những gì chúng ta còn nhớ rất rõ về các sự kiện trong những năm 2014-2015, trong lịch sử Nga-Nhật và Chiến tranh thế giới thứ nhất.
Với thực tế các đối thủ quân sự của Nga chắc chắn đang thất thế và hoảng sợ, có lẽ người ta không lo ngại khả năng lặp lại kịch bản năm 1915-1917, khi mà nhà nước Nga đã bị đánh bại từ bên trong với một tư tưởng điên rồ về "sự ngu ngốc hoặc phản bội" ở cấp cao vốn thuyết phục một bộ phận lớn xã hội (ngụ ý cả hai, tức là một chính quyền yếu kém và phản bội). Niềm tin vào Tổng thống Vladimir Putin vẫn ở mức rất cao, tương tự như niềm tin rằng Tổng tư lệnh tối cao chắc chắn sẽ đi đến thắng lợi.
Sự bất tín hiện nay của xã hội đối với một bộ phận tầng lớp tinh hoa, sự bất tín đang bị đẩy đến mức thù hận, dù là yếu tố quan trọng trong cuộc sống của chúng ta, vẫn không thể mang tính quyết định.
Hơn nữa, sự bất tín này cũng không có khả năng biến thành sự phủ nhận các thể chế quyền lực và nhà nước. Chính sự thấu hiểu về các vấn đề, các điểm yếu, những khiếm khuyết bẩm sinh trong chế độ của chúng ta giúp nhận ra điều quan trọng – đoàn kết người dân nhân danh chiến thắng.
Đó không chỉ là chiến thắng trong "chiến dịch quân sự đặc biệt", thậm chí không phải là chiến thắng trong cuộc chiến nhiều cấp độ với phương Tây, mà là chiến thắng trước chính bản thân chúng ta. Chiến thắng trước những lầm lạc, ảo tưởng và sai lầm của chính mình.
Mục tiêu chính của chúng ta không phải là đưa Ukraina quay trở lại thế giới của Nga, cũng không phải xóa sổ dự án Ukraina của phương Tây nhằm chống lại Nga. Mục tiêu chính của chúng ta là xây dựng một nước Nga có chủ quyền, hùng mạnh và công bằng.
Sau thảm họa năm 1991, chúng ta đã cố gắng xây dựng nhà nước trên một phần lãnh thổ của thế giới Nga, nhưng ngay từ đầu chúng ta lại tiến hành "Âu hóa nguyên thủy", tức là sao chép các thể chế và luật pháp phương Tây, rồi sau đó chúng ta lại muốn xây dựng một phương Tây ngay tại nhà mình.
Và chỉ sau khi nhận ra rằng tất cả đều không phù hợp, thậm chí nguy hại, chúng ta mới bắt đầu thu hồi đất đai của mình. Tuy nhiên, làm điều này sau tháng 5/2012, khi ông Putin trở lại Điện Kremlin, không dễ dàng: Một phần quan trọng trong thế giới của chúng ta là Ukraina đã bị buộc chặt với phương Tây.
Bị ràng buộc ở cấp độ giới tinh hoa, ở cấp độ một câu chuyện hoang đường quốc gia rằng "Ukraina là châu Âu" và không ai có ý định trả lại Ukraina cho chúng ta. Chúng ta nhận ra điều này trong năm 2013-2014 cùng với các sự kiện Maidan và Crimea.
Đầu tiên đã xảy ra điều mà chúng ta muốn tránh – một cuộc nội chiến ở Ukraina, khu vực Donbass, để rồi Nga buộc phải can thiệp bằng chiến dịch quân sự đặc biệt. Và bây giờ, diễn biến này không thể đảo ngược mà kết cục của nó sẽ không phải là hai nhà nước của một dân tộc. Thay vào đó sẽ là một nhà nước Nga (giữ nguyên sự độc lập về hình thức của một nước Ukraina mới) hoặc một đống đổ nát lớn thế chỗ thế giới Nga.
Phương án thứ hai có thể xảy ra trong trường hợp Ukraina chiến thắng, tức là Nga thất bại. Việc không thể khôi phục sự thống nhất quốc gia sẽ gây ra hậu quả thảm họa đối với Liên bang Nga. Liệu chúng ta có nhận thức được điều này? Tất nhiên là có và ngay từ hồi tháng 2 nó càng trở nên mạnh mẽ và rõ ràng.
Chính vì vậy, chúng ta không nói tới thất bại, sự hoảng sợ và chán nản. Nước Nga không có sự lựa chọn nào khác. Chúng ta không thể thua một trận chiến vì chính mình. Chúng ta có thể rút lui và vấp ngã, có thể bị tấn công và chịu tổn thất, nhưng mỗi lần như vậy chúng ta phải đứng lên, tiến về phía trước và đi đến chiến thắng.
Trên con đường đi đến chiến thắng sẽ còn nhiều lần bị tấn công và thất bại bởi mọi thứ đều phải trả giá. Trả giá cho năm 1991, cho sự tan rã và sụp đổ năm 1990, cho những ảo tưởng của những năm 2000..., cho một đất nước vĩ đại đã đổ nát và niềm tin rằng chúng ta có thể xây dựng một nước Nga mới mà không cần phải có Novorossiya và Malorossiya, không cần phải khôi phục sự thống nhất của thế giới Nga trong hòa bình (và sau đó là tình hữu nghị) với phương Tây, không cần phấn đấu vì sự thật và công lý làm nền tảng cho cuộc sống của nước Nga.
Tất cả chúng ta – và đặc biệt là Tổng thống – đều nhận thức được những điểm yếu, thậm chí những tệ nạn trong hệ thống nhà nước hiện tại và giới tinh hoa của chúng ta, cũng như về những điều sống còn đang gắn kết chúng ta. Chúng ta cũng biết mình, với tư cách là một dân tộc, có mặt mạnh riêng.
Đó là khả năng tập hợp và động viên các nguồn lực, phục vụ một cách tận tụy và trung thực, cùng đi tới mục tiêu bất kể mọi trở ngại. Chính nhờ những phẩm chất này mà đất nước của chúng ta lớn nhất và là một trong những quốc gia hùng mạnh nhất thế giới. Cũng nhờ những phẩm chất này mà đất nước không ít lần hồi sinh từ đống tro tàn.
Bây giờ, chúng ta đã kết thúc giai đoạn hỗn loạn vốn bắt đầu từ năm 1991, thoát khỏi ảo tưởng, chuộc tội, đổi mới bản thân và đất nước. Tất cả chúng ta đều biết rằng không có thế lực nào có thể cản trở chúng ta, ngoại trừ chính chúng ta khi thiếu tự tin và chia rẽ.
Nếu chúng ta hiểu và ghi nhớ điều này, chúng ta sẽ không cho phép nó xảy ra và chắc chắn sẽ giành chiến thắng, cả ở Ukraina, cả phương Tây và chính bản thân chúng ta.
(Bài viết thể hiện quan điểm của tác già bài viết trên Ria Novosti)
Tin liên quan
Chủ đề liên quan
Advertisement
Advertisement
Đọc tiếp