03/01/2024 17:05
Hòa bình và khoai tây chiên: Những giấc mơ giản dị của người dân Gaza cho năm 2024
Trời lạnh buốt và người dân đang cố gắng xây dựng nơi trú ẩn thích hợp để bảo vệ mình trong một trại tị nạn mới được thành lập ở Deir el-Balah để đối phó với số lượng người chạy trốn quá lớn để tìm kiếm sự an toàn.
Trong trại gần Bệnh viện Liệt sĩ Al-Aqsa, trẻ em chạy từ lều này sang lều khác, mượn đồ, mang theo tin nhắn hoặc tìm người chơi cùng vì đó là việc của trẻ em.
Hãng thông tấn Al Jazeera đã nói chuyện với năm người Palestine trong trại về hy vọng và nỗi sợ hãi của họ đối với năm 2024 trong bối cảnh cuộc chiến tàn khốc của Israel ở Gaza.
Um Shadi, 62 tuổi, đến từ Bureij
Khi máy bay không người lái của Israel bay lượn trên không, Um Shadi kể lại những điều kinh hoàng trong vài tuần qua. Gia đình này đã đến Deir el-Balah vào tuần trước sau khi quân đội Israel thả truyền đơn xuống ngôi trường nơi họ đang trú ẩn, yêu cầu mọi người rời đi và tiến về phía Nam.
"Chúng tôi cố gắng di chuyển nhanh nhất có thể để giữ an toàn, vừa ra khỏi nhà thì bị trúng đạn, đạn nổ ở khắp nơi, chúng tôi tóm lấy bọn trẻ và cố gắng núp dưới những tòa nhà và chạy trốn. Tất cả đều phải ngủ ngoài trời, nhưng không thể chợp mắt được vì quá lạnh", Shadi nhắm mắt và hồi tưởng lại.
Họ cố gắng tìm gỗ hoặc bất kỳ thứ gì có thể đốt để sưởi ấm được, không để chết cóng trong cái lạnh mùa đông khắc nghiệt ở vùng đất này.
"Trong năm mới, tôi cầu nguyện cho 'faraj' (niềm vui hay sự nhẹ nhõm sau nỗi buồn và tai họa). Xin Chúa cho mọi người được trở về nhà an toàn, xin Ngài hãy bảo vệ tất cả mọi người. Tôi cầu nguyện mỗi phút giây cho cuộc chiến này hãy kết thúc".
Gia đình họ có một ngôi nhà xinh đẹp ở Bureij, chồng cô là một nhà thầu xây dựng, nhưng giờ đây cuộc sống vốn dĩ sung túc đã rất xa vời. Những đứa trẻ phải nhịn đói thường xuyên, mỗi ngày chỉ được một bữa ăn, hoặc không có gì.
"Chồng tôi bị ung thư. Chúng tôi đã ghi tên anh ấy vào danh sách những người cần phải rời đi để điều trị, nhưng anh ấy vẫn chưa được triệu tập để đưa đến Ai Cập và giờ cái chết cũng không còn xa nữa", cô nghẹn ngào.
Wael, 7 tuổi, đến từ Bureij
Wael, cháu trai học lớp hai nhút nhát của Um Shadi, ban đầu cảm thấy khó nói chuyện với Al Jazeera.
Bà của cậu bé đã động viên và nói cậu hãy kể về việc ngôi nhà của họ đã bị đánh bom như thế nào. Wael đã nhảy ra khỏi đống đổ nát sau khi cậu bé và những người còn lại trong gia đình được lực lượng Phòng vệ Dân sự Palestine giải cứu.
"Chiến tranh thật là đáng sợ, đó là điều tồi tệ nhất mà cháu đã từng biết đến!", cậu bé ngượng ngùng thốt lên.
Aida el-Shouli, 29 tuổi, đến từ Jabalia
Aida el-Shouli và gia đình cô không có lều, họ dựng bốn cột gỗ với mớ vải bùng nhùng tìm được để làm thành chỗ trú mưa trú nắng tạm bợ có thể sập bất cứ lúc nào.
Aida ngồi bệt trên đất, vỗ bột để làm bánh mì cho các con cô - hai bé trai và một bé gái đang vây quanh cô và ôm đứa em út, một bé gái chỉ mới 6 tuần tuổi. Aida sinh bé nhỏ tại một trường học do Cơ quan Cứu trợ và Việc làm của Liên hợp quốc dành cho Người tị nạn Palestine (UNRWA) điều hành ở Nuseirat.
"Tôi đến từ trại Jabalia, nhưng chúng tôi đã phải di dời. Chúng tôi tới Mughraqa, rồi đến Nuseirat, và bây giờ tới Deir el-Balah. Tôi đang mang thai và nhưng vẫn phải gắng gượng đi bộ 4 km từ Mughraqa đến Nuseirat, kéo một chiếc xe đẩy chất đầy đồ đạc của chúng tôi trên đó".
"Sau đó, chúng tôi đến trường và tôi thấy đám đông, người ở khắp mọi nơi, bụi bẩn, điều kiện vệ sinh cực kỳ tồi tệ. Tôi đã bị sốc và chuyển dạ ngay lập tức".
Giữa cái chết và sự hủy diệt, Aida đã tổ chức một "sebou" (lễ kỷ niệm được tổ chức bảy ngày sau khi đứa trẻ chào đời) cho con gái mình, với hoa và cành cây làm đồ trang trí.
"Chúng tôi đã ăn mừng một chút. Ý tôi là, đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Tôi thậm chí còn không có quần áo cho cô con gái nhỏ. Bộ đồ bé đang mặc bây giờ được tặng như một món quà từ thiện. Tôi muốn cuộc chiến này kết thúc để chúng ta có thể về nhà. Tôi biết chúng tôi thực sự không còn nhà nữa, nhưng tất cả sẽ gây dựng lại được, nếu chúng tôi còn sống".
"Gia đình ba mẹ tôi ở phía Bắc, tôi không biết tin tức gì về họ. Họ còn sống không hay đã chết... Khi liên lạc trở lại vào hôm qua, tôi đã cố gắng gọi hàng giờ nhưng không thể kết nối. Nếu họ chết thì ít nhất tôi cũng biết, nhưng việc mất liên lạc này thật là khủng khiếp".
"Thế giới này làm sao thế này? Tại sao để điều này xảy ra với chúng tôi? Chúng tôi muốn điều này kết thúc, tất cả đều đã kiệt sức và dần hết hy vọng vào ngày mai", Aida nói và nhìn vào những đứa con mình để tìm chút bám víu nhỏ nhoi.
Abu Tariq, 76 tuổi, đến từ Shujayea
Ngồi ngoài trời, Abu Tariq được bao quanh bởi một đám trẻ nhỏ liên tục di chuyển, trong đó có một số cháu của ông. Vài đứa đang chơi đùa, còn vài đứa thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh mì nướng trên tảng đá.
Là cha của 10 đứa con, Abu Tariq rời Shujayea và sau khi dừng chân, đến trường UNRWA ở trại Nuseirat và cuối cùng là Deir el-Balah khoảng một tuần trước.
"Trường học không tệ, có phòng tắm, phòng học và tất cả những thứ để duy trì tạm bợ mỗi ngày. Sau đó, họ thả tờ rơi và hiệu trưởng nói rằng họ không thể chịu trách nhiệm về sự an toàn của chúng tôi, ông ấy nói mọi người phải tự quan tâm đến vấn đề này", Tariq nói.
"Tôi là người luôn có kế hoạch cho mọi tình huống. Nhưng với một cuộc chiến tranh tàn phá với quy mô khủng khiếp như thế này thì hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Chúng tôi đã chịu đựng được nỗi đau, cái chết và sự hủy diệt mà những người khác thậm chí sẽ không bao giờ có thể biết đến".
"Tôi mơ được về nhà, dù nhà tôi gần như đã bị phá hủy. Nếu được bảo rằng tôi có thể quay lại, tôi sẽ đứng dậy ngay bây giờ và bắt đầu đi bộ về đó, thậm chí chỉ dựng một cái lều trên đống đổ nát của ngôi nhà và sống ở đó, tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi".
"Tôi cũng hy vọng thế giới cuối cùng cũng nhìn chúng tôi với lòng tốt và sự thương xót, dù chỉ chút ít nào đó giữa con người với nhau", người cha già hơn 70 tuổi trầm ngâm.
Nói xong, Abu Tariq dúi những ổ bánh mì nóng hổi vào tay mọi người, không chịu nghe bất kỳ lời phản đối nào, quyết tâm chia sẻ những gì ít ỏi mình có trong ngày này.
Noor el-Bayed, 7 tuổi, đến từ Jabalia
Noor el-Bayed và gia đình cô bé đã ở Deir el-Balah được khoảng một tuần, đây là nơi di dời thứ hai của họ kể từ khi rời Jabalia đến Nuseirat. Cô gái nhút nhát cố gắng mỉm cười khi được hỏi đến.
Cô gái nhỏ mô tả nỗi sợ hãi trước các vụ đánh bom, tiếng ồn lớn của vũ khí hạng nặng và các vụ nổ vẫn còn ở xung quanh ngay cả trong trại này ở Deir el-Balah. Em cũng nhớ trường học của mình, em nói.
Noor cũng lo sợ cho sự an toàn của những người em yêu thương. Ý nghĩ về một "kẻ tử vì đạo" trong gia đình là một trong những điều khiến em lo sợ sau khi chứng kiến quá nhiều người thiệt mạng trong các vụ đánh bom.
"Trước chiến tranh, con có thể mua khoai tây chiên, sôcôla và nước trái cây, món khoai tây chiên có hương vị phô mai là món con nhớ nhất. Trong năm nay, con thật hy vọng lại có thể được ăn những thứ đó một lần nữa, và tất cả những người thân vẫn còn bên nhau", cô bé hồn nhiên chia sẻ.
(Nguồn: Al jazeera)
Tin liên quan
Chủ đề liên quan
Advertisement