Advertisement

Nhận bản tin

Liên hệ quảng cáo

Email: banbientap@baocungcau.net

Hotline: 0917 267 237

icon logo

Quên mật khẩu?

Có tài khoản? Đăng nhập

Vui lòng nhập mật truy cập tài khoản mới khẩu

Thay đổi email khác
icon

Chúng ta mới là người đáng thương nhất

Phân tích

05/07/2017 12:22

Những tác động xấu của cả Nga lẫn Mỹ, ghê rợn của tấm ảnh Hương Canh, tục tĩu của Trang “khàn”, lố bịch của biệt phủ … dường như đang làm môi trường sống “nhiễm khuẩn” nhiều hơn, từ từ và từng ngày len lỏi khắp chốn. Có khi vết thương của họ đã lành còn chúng ta mới tấy…

Đã có nhiều người hỏi: Ai là người đáng thương nhất? trong hàng loạt vụ việc ầm ĩ như phiên toàn Nga- Mỹ, Xuân Hương kiện Trang Trần, trâu chọi húc chết chủ ở Đồ Sơn, chém người ở Vĩnh Phúc hay “chiến tranh” giữa Uber, Grab và taxi, xe ôm truyền thống… Tranh cãi bất luận, bên nào cũng cho rằng “thân chủ” mình mới đáng được thông cảm. Nhưng tôi thấy chúng ta mới chính là những người đáng thương nhất!

Trong khi đại đa số mừng vui với chiến thắng tạm thời cúa phía Phương Nga, không ít người lại xót xa cho Cao Toàn Mỹ. Tôi thấy, ai thắng thì kẻ thua vẫn là chúng ta, những người phải chứng kiến công lý bị giễu cợt suốt hai phiên tòa của đại gia chân dài này.

Mai đây công lý được thực thi trọn vẹn chưa biết chừng cả bên tung hô Nga lẫn người thương cảm Mỹ đều phải mất tiền thuế đền bù cho người oan sai và góp thêm kinh phí cho các bước tố tụng. Vẫn biết rằng không xã hội nào tránh khỏi những “tấn trò đời” nhưng tôi vẫn xót thương cho những người vô can như mình.

Rồi đây, truyền thông và facebook chắc sẽ tốn nhiều thời lượng không kém cho cả cô Xuân Hương lẫn chịTrang “khàn” nếu cả hai bên giữ lời và lao vào cuộc chiến mới nhìn tưởng như vô bổ này. Ai đáng thương hơn,“phán xử” rồi sẽ đếnnhưng chỉ cần click xem thử Trang mắng gì mà chị Xuân Hương không còn chịu nổi cũng đủ để sốc vài ngày. Nghe những điều ấy, ai chưa biết cũng không khó để hiểu vì sao cô ấy từng lĩnh án vì lăng mạ người thi hành công vụ.

Sau những scandal của Minh béo, Trấn Thành hay mắng mỏ nhau của Tuấn Hưng và Duy Mạnh, Hương Giang “đút đầu” Trung Dân… và tiếp thêm vụ này nữa thì chính chúng ta, những người đang phải chịu đựng nhiều kẻ đang làm mưa làm gió trên sân khấu đang thua thiệt nhiều hơn họ.

Hàng ngày, những tấm ảnh hay tin tức như thanh niên bị chém ở Hương Canh (Vĩnh Phúc), trâu chọi húc tung chủ ở Đồ Sơn, kể cả biệt phủ Yên Bái tưởng chừng như chỉ để dân tình bàn tán xôn xao hay thêm một chút bức xúc. Nhưng ngày này qua ngày khác, cứ thử mở báo hay lướt mạng tràn ngập những chuyện ấy chúng ta sẽ dần thấy mình đáng thương thế nào. Không chỉ phải sống mà còn chai sạn dần đi với những điều lẽ ra phải xót xa, đau buồn hay bực tức. Ngay cả niềm vui nho nhỏ như Grab, Uber giá rẻ cũng đang bị tước dần vì người ta nhân danh những thứ khác.

20 năm trước, tôi còn nhớ mình bị sốc thế nào khi chứng kiến một vụ án mạng và ngậm ngùi ra sao trước gia đình nheo nhóc bố mẹ vừa qua đời bởi TNGT. Cảm xúc ấy giờ đây cũng còn nhưng không đầy đặn như trước. Chẳng phải tôi mà bạn bè, người thân cũng thường tâm sự như thế. Họ sợ ngày càng nhiều chuyện thương tâm, ác độc sẽ làm mất dần “tính bản thiện” cùng lòng từ bi của số đông. Khi đó khôngchỉ nạn nhân mà cả chúng ta mới càng đáng thương hơn.

Đôi lúc người đời cứ nhỏ nước mắt xót xa cho kẻ trong cuộc, từ góc nhìn này hay quan điểm khác mà quên mất rằng có khi mình mới là người đang mất dần những thứ vô hình. Những tác động xấu của cả Nga lẫn Mỹ, ghê rợn của tấm ảnh Hương Canh, tục tĩu của Trang “khàn”, lố bịch của biệt phủ … dường như đang làm môi trường sống “nhiễm khuẩn” nhiều hơn, từ từ và từng ngày len lỏi khắp nơi. Có khi vết thương của họ đã lành còn chúng ta mới tấy…

HÀ PHAN
iconChia sẻ icon Chia sẻ
icon Chia sẻ

Advertisement