21/01/2017 06:29
Tết đến rồi, về nhà thôi!
Cuộc sống hiện đại luôn cuốn ta quay theo guồng của nó, biết là chóng mặt nhưng vẫn không thể dừng chân.
Và đến lúc quá mệt mỏi, nghỉ ngơi chút xíu, nghoảnh lại thì thấy thời gian trôi qua lúc nào không hay, chợt giật mình thảng thốt vì còn nhiều điều chưa làm được hay mình đã bỏ qua.
Hôm nọ, có người bạn hỏi tôi, cái gì trôi đi nhanh nhất, tôi trả lời bao nhiêu thứ, bạn lắc đầu và mỉm cười: thời gian cậu ạ. Tôi thẫn thờ. Ừ nhỉ, ngày nối tiếp ngày, sáng rồi chiều, ngủ một giấc thì mai đã đến, mới đầu tuần đi làm đó mà thoáng chốc cuối tuần lũ bạn đã í ới tụ tập...Lốc lịch trên tường dẫu quên xé thì nó cũng dần vơi. Rồi mọi thứ cứ tiếp diễn nhanh chóng theo thời gian, có khi kịp định hình lại thì mình đã xanh rêu.
Dĩ nhiên, năm hết thì Tết đến. Tết là danh từ mà mỗi khi nghe đến, lòng ta luôn rạo rực. Dẫu rằng, có những cái rạo rực đầy trĩu nặng âu lo...Tết, nói lại những chuyện xưa, nhưng không bao giờ là cũ.
Tết đến với những người xa quê trước tiên là hối hả ra bến tàu, nhà ga, lên mạng mua vé...Có được tấm vé trong tay mới yên tâm phần nào về việc di chuyển. Người ở phố thị thì tất nhiên là thủng thẳng, không phải chạy đôn đáo, chen chúc với cảnh tàu xe này.
Có lẽ, mọi cảm xúc, mọi bộn bề đều dồn vào những ngày cuối năm, vừa chộn rộn vừa háo hức, vừa lặng lẽ lại vừa xôn xao.
Hồi nhỏ, thích nhất là Tết. Đơn giản vì trước hết là được nghỉ học ở nhà, được mua áo mới, được nhận tiền mừng tuổi để hí hửng nhét vào con lợn đất, lại được ăn kẹo thật nhiều...Còn cả tháng nữa là Tết mà mấy chị em chúng tôi sáng nào cũng tranh nhau bóc lịch rồi đếm ngược từng ngày, chỉ mong sao đến Tết thật nhanh.
Có lẽ, tuổi thơ dù thiếu thốn, nghèo khó đi chăng nữa thì Tết vẫn là niềm mong chờ nhất trong năm. Lớn lên, đi làm xa nhà, cảm xúc về Tết bị chia làm hai nửa. Nửa mong ngóng vì được về quê thăm gia đình, bạn bè, thắp cây hương tưởng nhớ ông bà tổ tiên, là dịp cả nhà đoàn tụ...
Nhưng nửa kia là một sự hoang mang, lo lắng dù ít hay nhiều, dù người giàu sang hay kẻ chật vật. Về quê mà, cực đến đâu cũng ráng cho nó mở mày tí chứ. Nếu là đại gia thì không tiếc tiền sắm cả cây cảnh hàng chục triệu, lên đời xe, thôi thì đủ kiểu mua sắm.
Những người công nhân, viên chức, hay người làm công ăn lương bình thường thì ki cóp cả tháng trời, cộng với dăm ba đồng tiền thưởng, hối hả đi mua đồng quà tấm bánh...cho người thân là mừng lắm rồi. Vậy đấy, tết đến xuân về, nỗi của người này âu cũng là niềm của người nọ.
Cuộc sống hiện đại nay đã đủ đầy và thuận tiện. Chỉ cần một chiều dạo quanh siêu thị hay chợ là đã sắm cho gia đình những thứ cần cho ngày tết, nào là bánh chưng, lạp xưởng, bánh mứt, trái cây đủ loại, ừ thì nói chung là những thứ liên quan đến tết..vậy cũng đã có không khí rồi. Nhiều người nói rằng, Tết bây giờ nằm ngoài ngoài chợ, đi từ đầu đến cuối chợ là xong Tết.
Chiều nay đi giữa bộn bề phố thị, bất chợt thấy bác xích lô chở mấy chậu mai trên đường, bao nhiêu cảm xúc thiêng liêng lại ùa về. Những lo âu bộn rộn ngày cuối năm chợt tan biến, thay vào đó là một niềm hân hoan khó tả, dâng trào.
Xuân theo cánh mai về trên phố, xuân len lỏi về trong lòng người, xuân vừa hé mở và khẽ reo vui đón chào. Hình ảnh cả gia đình quây quần bên nồi bánh chưng đang sôi sùng sục làm ấm lòng kẻ xa quê và thôi thúc tôi hơn bao giờ hết. Tết đến rồi, về nhà thôi!
Advertisement