24/12/2016 10:36
MC Trấn Thành: Từng căm thù hôn nhân nhưng tôi muốn là một gia đình với Hari
Trấn Thành của những ngày trước khi lên xe hoa cùng Hari Won, là người đàn ông chậm rãi hơn trong suy nghĩ, biết kiềm chế cái ngông cuồng, để đổi lấy những điều bình yên cho bạn đời, cho gia đình nhỏ của mình.
Vì hơn ai hết nam diễn viên hiểu rõ, từ nay anh không chỉ sống cho riêng mình.
"Trấn Thành – ai mà chả biết. MC, diễn viên hài, lắm tài nhiều tật. À, scandal với bạn gái Hari Won cũng "hot" lắm. Nghe đâu sắp cưới, để xem được bao lâu". Đây chính xác là lời tôi phỏng vấn nhanh một khán giả ở sân khấu hài kịch nơi anh biểu diễn. Và đây cũng là điều bản thân nam diễn viên không quá xa lạ gì khi nghe trong thời gian gần đây. Anh biết rõ, nhưng chỉ là không hiểu tại sao "người ta lại ác miệng với thằng Thành này như vậy. Yêu thôi mà cũng thành tội ác ư?".
Tôi từng tuyên bố thẳng với mọi người rằng: "Tôi căm thù kết hôn". Tất cả những mối tình trước đó tôi quen, những người bạn gái của tôi đều hiểu rằng tôi rất ghét bàn tới chuyện đám cưới như thế nào, tôi rất sợ điều đó. Tôi không thích ràng buộc, tôi là người mê sự tự do khủng khiếp.
Nhưng tự dưng với người con gái này, tôi có cái cảm giác của gia đình, muốn an phận. Tôi không hiểu tại sao. Chỉ là đôi khi ở bên cô ấy, tôi cảm thấy bình yên, đủ thú vị, đủ sự chia sẻ, để mình phải nghĩ đến gia đình.
Nói điều này có thể mọi người cho rằng tôi lại làm lố quá, nhưng chỉ sau một tháng quen nhau, tôi chợt có linh cảm là: "Liệu có khi nào mình cưới người này hay không?".
Gặp được nhau, yêu nhau hay không thì đó là cái "duyên", nhưng có cưới được nhau hay không, thì lại là cái "nợ". Không nhất thiết cứ yêu nhau là phải cưới và không nhất thiết việc cưới nhau là cần phải trải qua một quá trình lâu dài nào đó như một hình thức "hợp thức hóa" những điều kiện đủ.
Có rất nhiều người quan điểm: Đám cưới là cái kết lại sau một thời gian tìm hiểu về ai đó một cách kỹ càng, chín chắn. Tôi lại nghĩ khác. Trong thời gian bạn tìm hiểu một cái gì đó, nó cũng nên có một thời lượng nhất định, để làm sao trong ngày cưới, cảm xúc chính là lúc mình yêu người đó nhất.
Tôi luôn nghĩ, thời gian đẹp nhất để một cặp quen nhau đi đến kết hôn là trongkhoảng từ nửa năm đến hai hoặc ba năm. Lâu hơn nữa thì tôi không cho rằng ngày cưới còn sự nồng nàn của tình yêu. Dĩ nhiên đó không phải là tất cả, nhưng đa số là như vậy.
Tôi là con người sống theo chủ nghĩa cảm xúc. Cảm xúc mách bảo làm gì thì tôi làm như vậy. Đám cưới - đó là khi tôi cảm thấy mình đủ yêu thương, đủ trách nhiệm, đủ điều kiện để lo cho một người nào đó, đủ bao dung để bỏ qua cho họ những lúc họ sai, đủ sự vị tha để biết sống vì người đó chứ không chỉ sống cho riêng mình, đủ trách nhiệm để giữ cho người đó an toàn và sống vui vẻ với điều kiện của mình hiện tại.
Trên thế giới này có bao nhiêu người từng kết hôn và chắc chắn vẫn có không ít người hối hận khi đặt niềm tin sai chỗ. Nhưng điều gì giúp hôn nhân đó có thể duy trì? Đó là sự bao dung.
Con người không ai sinh ra để hợp nhau hoàn toàn. Chúng ta được sinh ra để thích nghi. Nếu như nói niềm tin là yếu tố bắt đầu hôn nhân, thì sự bao dung, sự thích nghi là yếu tố để duy trì cuộc hôn nhân đó. Khi bạn tìm hiểu quá kỹ về một người, bạn có chắc chắn là sau hôn nhân, người đó không thay đổi không? Hay bạn có chắc là chính bản thân mình sẽ không thay đổi hay không? Không có gì chắc được. Vậy nên trên đời này, ai sinh ra cũng ít nhất được sai một lần.
Việc tìm hiểu một người không bao giờ là thừa, nhưng cũng không bao giờ là đủ cho một cuộc hôn nhân. Nếu như bạn đã tìm hiểu hết 100% con người đó rồi thì đó sẽ là một cuộc hôn nhân tệ hại nhất thế giới, bởi nó nhàm chán vô cùng và nguy cơ mỗi người ở một nơi riêng sau hôn nhân là chuyện sớm muộn.
"Biết nhiều quá để làm gì? Khi bạn biết nhiều quá thì bạn có thay đổi được cái gì trong cuộc sống hay không?". Con người ta luôn hấp dẫn khi còn những bí mật.
Tôi không thuyết phục bạn gái như thế nào để đồng ý lấy mình. Kết hôn không phải là chuyện của một nhà đầu tư thuyết phục người khách hàng để mua căn hộ của mình. Kết hôn là chuyện của hai người. Cả hai cảm nhận nó đủ, nó đúng thì kết hôn thôi.
Tôi thực sự không biết điều khiến cô ấy muốn đồng hành cùng tôi trong một chặng đường dài tiếp theo là gì. Tôi chỉ nghĩ hôn nhân là niềm tin, để bạn trao nửa đời còn lại cho một người nào đó. Nếu không tinnhau thì không có hôn nhân. Chúng tôi có điều đó dành cho nhau.
Không ai có thể đón nhận một mối quan hệ mà bản thân họ không tin được nó lại có thể bắt đầu sau khi kết thúc một cuộc tình 9 năm chỉ mới được 2 tháng. Nhưng tôi vẫn luôn tự hỏi rằng: "Vậy bây giờ, chúng ta đặt ra cho một người phụ nữ tiêu chuẩn là bao nhiêu lâu để được yêu một người mới?". Trên thế giới này không có nơi nào quy định vậy hết. Mỗi con người đều có cảm xúc của mình, quan trọng là mình có gặp được người phù hợp với mình hay không.
Tại sao tôi có thể cưới cô ấy chỉ sau gần một năm quen nhau? Đơn giản chỉ là vì tôi cảm thấy quá hợp. Việc bạn quen một người nào đó một thời gian lâu nhưng cảm thấy chưa tìm được hơi thở chung, đôi khi nó sẽ không bằng một mối tình mà bạn mới gặp nhưng lại tìm được đáp án chung về sự suy nghĩ, về cách sống với người đó.
Tôi không tự cho là mình tốt hơn ai cả. Tôi chỉ thấy là mình may mắn và phù hợp với người mà tôi đã gặp mà thôi. Còn vấn đề thời gian nó không đóng một vai trò gì ở trong này hết. Chúng ta không thể mặc định là mối tình quen lâu thì nó phải đậm đà hơn một mối tình mới quen. Tôi không đánh giá mối tình qua thời gian yêu, tôi chỉ đánh giá mối tình qua cái chất lượng yêu đương của người ta mà thôi.
Tôi nghĩ thời điểm mà tôi với bạn tôi mà được mọi người hiểu là một cặp đôi, nó còn quá sớm để người ta có thể tiếp nhận một thông tin mới nên họ luôn luôn nghĩ sai về mối tình này. Họ nghĩ rằng là chúng tôi có vấn đề về đạo đức hay vẽ chiêu trò… Nhưng mọi người thử đặt mình vào tình trạng đó cũng sẽ hiểu. Nếu như bạn buộc phải ngừng một mối tình sau ngần ấy năm, thì tôi tin chắc bạn phải dừng nó vì những yếu tố sau đây:
Một là bạn đã quá chán nản với một số những điều mà hai bên không hợp nhau. Khi bạn quyết định dừng, chắc chắn nó phải là không còn cứu vãn được nữa. Hai là người đó gây ra lỗi lầm nào đó, mà theo bạn là không thể tha thứ được. Ba là chúng ta không thỏa hiệp được với nhau để đi đến một cái kết nào đó. Cả hai cứ lênh đênh vô chừng.
Vậy nên khi dừng lại một mối tình quá dài, chắc chắn bạn phải là người quyết định rất kĩ lưỡng. Bởi ít nhiều gì nó cũng có giá trị, gần 10 năm thì cũng là mộtphần mấy của đời người rồi. Và khi đã cân nhắc ra đi, tôi tin chắc rằng ta luôn luôn trong tư thế là sẵn sàng để đón nhận một cuộc đời mới.
Con người có những lúc phải rơi vào điểm cùng cực. Đó là khi mà đầu óc bạn không còn minh mẫn, dễ nghĩ quẩn. Tôi cũng như vậy. Quá nhiều cái giới hạn nó đến cùng một lúc, đến một cách vô tội vạ, đến một cách oan ức mà không nói được với ai.
Thậm chí có những điều mà người ta tố chúng tôi hoàn toàn sai sự thật, nhưng chúng tôi đâu có dám lên tiếng. Vì có giải thích thì những người ganh ghét sẽ bảo rằng "À, lại chiêu trò". Rồi dĩ nhiên, người tranh thủ làm chuyện xấu, họ đâu có để yên. Họ sẽ tiếp tục trả lời, rồi báo chí lại tiếp tục mổ xẻ, câu chuyện đó đến bao giờ mới dừng?
Nên chúng tôi lại tiếp tục lựa chọn phương án là im lặng. Có những nỗi oan mà mình đành phải im lặng cho tới mức bị ức chế.
"Tại sao cuộc sống mình đang cố gắng sống một cách tốt nhất có thể, mà vẫn cứ bị nghĩ sai, vẫn có những người hãm hại một cách công khai mà mình không thể nói lại được", tôi nghĩ.
Khi phải im lặng trong quá nhiều cái oan ức, có lúc chúng tôi đã nghĩ đến chuyện tự tử. Nó điên đến mức độ chúng tôi phải gây lộn, thậm chí muốn chia tay nhau luôn. Nhưng rồi những lúc muốn chia tay, tôi lại suy nghĩ rằng: "Cô gái này mới vừa bị người ta chỉ trích sau mối tình kia, quen tôi chưa được bao lâu, lại tiếp tục chia tay thì cuộc đời cô ấy sẽ ra sao? Nhân loại sẽ còn ác với cô ấy như thế nào?".
Tôi luôn quan niệm như thế này: "Yêu một người, đừng đòi hỏi họ 10 điểm. Bạn yêu họ mà được 7 điểm là cám ơn Trời Phật. Phải biết cách chấp nhận 3 điểm không ổn của họ". Thế là tôi cố gắng nghĩ đến cái tốt người ta mang cho mình nó có đủ hay nhiều hơn là cái chưa tốt đang tồn tại hay không? Và đúng là tất cả những điều tốt mà cô ấy mang đến cho tôi, nó xứng đáng hơn để tôi phải chịu đựng những chuyện này. Thôi, ráng rồi cũng sẽ qua.
Mà buồn cười lắm, có nhiều người còn hỏi là "Mới thấy là bạn đang muốn tự tử mà sao hôm qua thấy vui quá vậy ta?". Chắc là phải chết thật thì họ mới tin hay sao?
Trong tình yêu, trước đây và bây giờ, tôi chưa bao giờ khác. Tôi là con người sống sao thì bây giờ nó là như vậy, tôi yêu thương tôi phải thể hiện. Có thể ai nói tôi làm lố, tôi đồng ý, tôi không bao giờ bình thường. Bởi tôi nghĩ là hành động bộc phát từ sự yêu thương nó không phải là lỗi lầm. Ai thương thì hiểu, không thương thì thôi chứ bây giờ làm sao biết được. Mỗi con người có một cách thể hiện cảm xúc khác nhau, đó là điều khác nhau giữa tôi với một số người mà họ đang suy nghĩ theo hướng "yêu thương cứ phải gói ghém vào trong".
Tôi chẳng quan tâm tới chuyện trước hôn nhân và sau hôn nhân nó thay đổi như thế nào. Tôi chỉ mong hạnh phúc và bình yên, vậy thôi. Cái thay đổi duy nhất là tôi phải biết sống trách nhiệm hơn cho một người, tôi không thể ngông cuồng như trước đó nữa như tôi đã từng. Vì tôi biết rằng nếu tôi ngừng công việc thì vẫn còn một người ở nhà đang đợi tôi nuôi. Do vậy, mình phải "bớt bớt" lại, nhân khẩu nhà mình tăng thì mình phải biết cần cù hơn.
Với tôi, Hari là một người bạn có thể tâm sự bất cứ chuyện gì, dù là chuyện nhạy cảm nhất cho đến những chuyện trầm trọng nhất, là một người yêu có thể chia sẻ với tôi được mọi chuyện về mặt cảm xúc, là một người đối tác có thể cho tôi biết là tôi cần phấn đấu nhiều hơn nữa như thế nào và là một nhà quản lý cho tôi những lời góp ý chân thành nhất và đúng đắn nhất, không vị nể, không khiêm nhường.
Ai nói cô ấy là vận xui của Trấn Thành, tôi chấp nhận. Nhưng so với những điều tốt đẹp mà tôi nhận được thì cái xui đó nó hợp lý. Bạn bỏ tiền mua một chiếc xe xịn, thì phải chấp nhận là khi thay phụ kiện nó mắc hơn bình thường, để bạn đón nhận cái sự tiện nghi khi bạn lái xe đó đi. Cái gì cũng có cái giá của nó. Nếu như tôi yêu người này mà tôi xui hơn, nhưng bù lại họ cho tôi được cảm xúc nhiều hơn trong cuộc sống, thì tôi vẫn chọn đồng hành cùng họ.
Không điều gì là mãi mãi. Chúng ta không thể nói trước được chúng ta là gì của nhau trong cuộc đời này về sau, mà chỉ có thể sống tốt nhất những ngày tháng mình ở bên nhau.
Vì vậy tôi luôn luôn nói với vợ tôi rằng là: "Em ơi, mỗi lần trước khi mà mình sắp "đứt", hãy nhớ đến những lúc mà hạnh phúc nhất, những giá trị tốt nhất mà mình cho nhau, để bao dung và vượt qua nó".
Phải như thế thì khi nhìn lại một chặng đường từng có nhiều cột mốc như vậy, mình sẽ thấy được một cuộc tình có ý nghĩa. Ít ra là đến cuối con đường, khi bạn già nua không còn cầm nổi một cái chén, nhìn sang vẫn có người kế bên cũng đang lụm khụm rớt vài hạt cơm, để rồi bạn mỉm cười nhặt giùm họ. Nó đỡhơn là lủi thủi một mình, tự đút mình ăn trong cô đơn…
Bài viết:Nhật Duy -Ảnh:Hữu Dương -Thiết kế:nhatanhngx
Advertisement
Advertisement
Đọc tiếp