11/09/2017 06:56
Kinh doanh 'mài dao' và câu hỏi du lịch Việt bao giờ bằng Lào, Campuchia?
Không hiếm những bữa “ăn cám trả vàng” bị du khách tố cáo đến cơ quan chức năng, nhưng xem chừng vấn nạn buôn bán thời vụ “mài dao” đợi thỏ vẫn còn tồn tại mà vì một lý do nào đó rất nhiều vụ việc thực khách nhắm mắt cho qua.
Có lẽ “đại gia” cũng choáng váng với hai con ghẹ trị giá 1,4 triệu đồng ở Vũng Tàu, hay 6 đĩa cơm sườn có giá 1,2 triệu đồng ở Long An...
Vô số những vụ việc tương tự được báo chí đăng tải, phản ánh, từng vụ việc đơn lẻ cơ quan chức năng sau đó cũng vào cuộc rồi sau đó lắng xuống mà chẳng biết “chủ thớt” bị xử lý ra sao và tình trạng kinh doanh chặt chém vẫn ngang nhiên tồn tại.
Người Viết bài này đã từng dính “quả lừa” tương tự, cũng tại Long An, cũng nghĩ thôi thì mình dại biết trách ai giờ, nhưng không ngờ hôm nay có dịp hầu bạn đọc. Nghe danh cháo cá Miền Tây đã lâu, dạo nọ có dịp đi thăm bà con ngang qua Bến Lức – Long An, xuất phát từ Sài Gòn cái bụng đã cồn cào nhưng vẫn gắng đợi cho đến khi thấy cái biển “Cháo cá lóc”, mừng rơn tấp vào ngay.
Dừng xe, vào quán ven quốc lộ 1A, chắc mẩm sẽ được ăn ngon cho đến khi cô chủ mang cháo ra... Ấn tượng đầu tiên là tô cháo hơn phân nửa, mấy lát cá trắng hếu nhìn xuyên tận trời non, gạo rang gặp nước nóng bung ra nổi lềnh bềnh, múc một muỗng cho vào miệng thì ôi thôi rồi tan tành danh xưng Cháo cáo Miền Tây! Bụng đói, cái miệng chưa sướng mà ức hơn cái giá phải trả cho một món “đặc sản” như vậy là 70 nghìn đồng.
Thôi thì không nói đến những xa xỉ từ như “đạo đức” “lương tâm” “văn hóa” “nhận thức”... vì đương nhiên, nếu có những khái niệm ấy trong não bộ thì chẳng có những sự việc quái dị khiến máu dồn nhanh lên mặt như thế này. Có người còn chua xót, cả cái công ty buôn thuốc tây nghìn tỷ to đùng còn lừa bán thuốc giả cho người sắp “gần đất xa trời” huống hồ mấy cái quán tép riu vỉa hè ai thèm để mắt tới!
Có lần ghé quán ăn “cơm bụi” gần nhà, bà chủ quen mặt, quen giá, đang ăn bỗng có đoàn khách trút xuống từ chiếc xe du lịch 16 chỗ mới cáu cạnh. Rõ đẹp, nhìn đoán toàn là người thành phố văn minh sạch sẽ, chắc là đi du lịch Vũng Tàu lỡ bữa ghé vào. Đúng lúc vừa ăn xong, mình nói “cho em gửi tiền” bà chủ cố ý nói lớn “60 em”, mình hoảng hốt chưa kịp định thần thì bà ta liền đưa tay lên miệng “suỵt”, “suỵt”... lát sau mới hiểu ra câu chuyện!
Hình như tâm lý hám lợi bất chấp ở người Việt nó lớn hơn rất nhiều dân tộc khác, chẳng cần biết, chém được cứ chém, vặt được cứ vặt, vậy mà cứ ngang nhiên ưỡn ngực tồn tại ngay trong khu du lịch nổi tiếng như Vũng Tàu, Nha Trang. Thậm chí ngay giữa Thủ đô ngàn năm văn hiến, khách tỉnh xa lớ ngớ là “dính đòn” như chơi!
Ngay giữa cố đô Huế, người viết đã từng chứng kiến anh đạp xích lô khoái trá như thế nào sau khi lừa được anh Tây ba lô đi quãng đường chưa đầy 5km phải móc ra mấy chục đô cho cái trò khôn vặt của anh ta. Có lần hỏi ra mới biết khách Tây dùng bản đồ du lịch không phải vì không biết đường mà để chống chọi mánh lới từ xe ôm, xích lô.
Không ai muốn rồi đây Việt Nam lọt tốp những nước du lịch đắt đỏ nhất thế giới, hoặc một trong những nơi mà khi du lịch cần cẩn trọng khi móc ví. Ngành du lịch cần kiếm tiền từ du khách nhưng không phải bằng cách cưỡng ép họ phải bỏ ra thật nhiều tiền, mà phải bằng thái độ phục vụ và chất lượng dịch vụ, nếu không họ sẽ một đi không trở lại.
Đã từng có câu hỏi, “du lịch Việt Nam bao giờ bằng Lào, Camphuchia...” có người nhát gừng bảo “còn khuya”. Bằng hay thua còn phải so sánh nhưng chắc chắn là ăn đứt nước bạn về khoản chặt chém giá cả, thời vụ, trò mèo mánh lới.
Advertisement
Advertisement
Đọc tiếp