Advertisement

Nhận bản tin

Liên hệ quảng cáo

Email: banbientap@baocungcau.net

Hotline: 0917 267 237

icon logo

Quên mật khẩu?

Có tài khoản? Đăng nhập

Vui lòng nhập mật truy cập tài khoản mới khẩu

Thay đổi email khác
icon

Bước sảy chân của thiếu phụ bất hạnh

Vĩ mô

12/02/2017 08:03

Vắng chồng, Xuân bắt quen, nảy sinh tình cảm với một người đàn ông trên mạng. Từ Hà Nội, Xuân bắt xe lên Điện Biên để gặp người tình nhưng bất thành.

Đang bơ vơ nơi đất khách, tình cờ Xuân được một người đàn ông lạ mặt gạ chuyển thuê cho ông ta một túi “hàng” về xuôi…

Phan Thị Xuân

Người thiếu phụ bất hạnh

Chiếc xe khách chuyến chiều muộn vừa rời bến xe TP Điện Biên Phủ, Điện Biên xuôi về Hà Nội mới chạy được một đoạn thì có một thiếu phụ xách theo 2 chiếc túi đứng bên đường vẫy xe. Lên xe, sau khi được phụ xe chỉ cho số giường, người thiếu phụ nhanh chóng thu xếp hành lý rồi nằm xuống nghỉ.

Nhưng nếu tinh ý, có thể thấy khi lên xe, người thiếu phụ này còn cảnh giác đảo mắt nhìn ra xung quanh. Dáng vẻ mệt mỏi pha chút lo lắng, người thiếu phụ không trò chuyện với khách nằm bên mà kéo ngay tấm chăn mỏng đắp lên người, đôi mắt nhắm lại.

Không mệt mỏi sao được khi mà Xuân, tên người thiếu phụ ấy, cất công từ Ứng Hòa, Hà Nội lên TP Điện Biên Phủ nhưng không gặp được người tình. Cứ nghĩ đến chuyện ấy, một nỗi nghèn nghẹn lại dâng lên trong Xuân…

Không hiểu sao đời Xuân lại lắm truân chuyên đến thế. So với đám gái trong làng thì nhan sắc của Xuân cũng không đến nỗi nào, thế nhưng về đường tình duyên thì lại lận đận, trắc trở, mãi muộn mới lấy được chồng. Lấy nhau được một thời gian, Xuân đau khổ khi phát hiện chồng mình mắc nghiện ma túy.

Quê Xuân ở Hòa Nam, Ứng Hòa, Hà Nội, những năm gần đây, người dân đua nhau kinh doanh làm ăn nên nhiều nhà giàu có lắm. Tuy nhiên, kinh tế gia đình vợ chồng Xuân vẫn lẹt đẹt bởi hầu như kiếm được đồng nào anh chồng ném hết vào ma túy.

Túng thiếu, chồng Xuân liều lĩnh bước vào con đường làm ăn bất chính, đầu tư tiền của đi mua heroin về bán lẻ kiếm lời. Thế nhưng, lời lãi chưa thấy đâu, anh ta bị CAH Ứng Hòa bắt giữ và phải nhận bản án 20 năm tù giam về tội mua bán trái phép chất ma túy.

Thật éo le, khi chồng Xuân vào tù cũng là thời điểm chị ta mới mang thai được vài tháng. Cuộc sống của gia đình Xuân vốn khó khăn nay lại càng thêm khó khăn hơn.

Không có chồng bên cạnh, một mình Xuân phải xoay xở kiếm sống, chuẩn bị cho đứa con ra đời. Thu nhập hàng ngày để sinh sống chỉ nhìn vào thúng bún bán ngoài chợ nên khi bụng chửa vượt mặt mà Xuân cũng không dám nghỉ.

Đến khi sinh nở, khổ đau vẫn không buông tha Xuân khi sinh linh bé bỏng mà chị ta sinh ra bị khuyết tật, không có hậu môn. Vốn nghèo khó, nay Xuân phải chạy vạy vay mượn tiền nong chữa chạy cho con.

Sống trong cảnh chồng đi tù, con khuyết tật như thế khiến cho Xuân cảm thấy buồn nản. Vò võ một mình trong cảnh trống vắng, nhiều đêm Xuân không ngủ được nên ôm chiếc điện thoại di động vào mạng, để giải sầu.

Khoảng 2 tháng trước đây, trong một lần lang thang trên mạng, tình cờ Xuân “gặp” một người đàn ông lạ. Vài câu chào hỏi, làm quen, cách trò chuyện nhẹ nhàng, hài hước của người đàn ông ấy khiến cho Xuân có chút cảm tình.

Sau đó, ngày nào hai người cũng lên mạng “chat chit”, trò chuyện, tâm sự với nhau. Có bạn tâm tình, Xuân cảm thấy vơi đi phần nào nỗi trống vắng, cô đơn.

Dường như Tân, tên người đàn ông ấy, cũng hiểu được tâm trạng của người thiếu phụ xa chồng. Anh ân cần hỏi han, động viên Xuân khiến chị ta cảm thấy ấm lòng. Hơn Xuân chục tuổi, Tân tỏ ra là người đàn ông già dặn, từng trải nên anh được bạn gái quen trên mạng tin tưởng, yêu mến.

Mặc dù một người ở Điện Biên, còn người kia ở Hà Nội, họ chỉ gặp nhau trong “thế giới ảo” nhưng Xuân luôn cảm thấy Tân ở rất gần.

Và gói bánh Goute

Thế nhưng, Xuân không muốn gặp nhau mãi trong “thế giới ảo” nên đã quyết định lên TP Điện Biên Phủ tìm gặp bạn trai. Muốn tạo ra bất ngờ, Xuân không báo trước cho Tân, cuối tháng 4-2016, chị ta mua vé máy bay lên Điện Biên.

Suốt chặng đường bay, Xuân sống trong háo hức khi mường tượng ra cảnh bạn trai bất ngờ khi thấy chị ta xuất hiện ở Điện Biên.

Tuy nhiên, niềm háo hức ấy của Xuân nhanh chóng tàn lụi bởi khi chị ta lên đến TP Điện Biên Phủ điện cho Tân thì không ngờ được anh cho biết, đang đi công tác ở Mộc Châu, Sơn La, vài ngày nữa mới về. Lo ngại bạn gái thất vọng, buồn nản, Tân khuyên Xuân nên thuê nhà nghỉ ở lại TP Điện Biên Phủ chơi vài ngày đợi anh về.

Trong tâm trạng chán chường, Xuân làm sao ở lại nổi. Không chỉ thế, chị ta còn con nhỏ, còn công việc gia đình ở quê.

Có ý định lên Điện Biên gặp bạn trai nên Xuân tính toán rất kỹ, đặt mua vé máy bay từ trước để được hưởng giá rẻ. Sau khi gặp gỡ nhau vui vẻ, có thể Xuân sẽ nhảy xe khách về ngay trong ngày hoặc lui lại đến sáng hôm sau, tùy tình hình.

Không thể đi xa nhà dăm, ba ngày, bởi ngoài chuyện con cái, Xuân còn giữ ý với gia đình, hàng xóm láng giềng, sợ bị phát hiện sẽ mang tiếng là gái vắng chồng đi tìm giai.

Buồn bã, Xuân tìm đến một nhà nghỉ trong TP Điện Biên Phủ thuê phòng. Sau khi nghỉ trưa, Xuân đi lang thang thăm thú phố phường.

Dừng chân ở một quán cà phê, giải khát gần nhà nghỉ thuê trọ, Xuân bước vào gọi một cốc nước cam. Trong khi Xuân đang ngồi nhâm nhi cốc nước, gặm nhấm nỗi buồn thì chợt có một người đàn ông trung niên kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn chị ta.

Người đàn ông ấy tự giới thiệu tên là Hà, quê ở Ứng Hòa, Hà Nội, hiện làm ăn, sinh sống ở Điện Biên. Xuân tỏ ra ngạc nhiên khi Hà nói, anh ta cũng biết Xuân là người Ứng Hòa mới lên TP Điện Biên Phủ.

Giải thích cho sự ngạc nhiên ấy, Hà cho biết anh cũng thuê phòng trong nhà nghỉ mà Xuân thuê trọ. Tình cờ thấy Xuân đăng ký với lễ tân nhà nghỉ nên anh ta biết quê quán của Xuân.

Trong lúc buồn chán, gặp được đồng hương nên Xuân cũng cảm thấy đỡ trống vắng, buồn tủi. Ngồi chơi nói chuyện với nhau một lúc, chợt Hà ngỏ lời muốn nhờ Xuân một việc, nhỏ thôi.

Lúc đầu Xuân tỏ ra nghi ngại, bởi hai người mới quen biết nhau nhưng được Hà giải tỏa nỗi băn khoăn ấy rằng, trước lạ, sau quen. Và gói hàng nhỏ chỉ là một gói bánh, nếu Xuân nhận lời mang giúp, anh ta sẽ trả công hậu hĩnh. Nghe Hà nói thế, Xuân vui vẻ nhận lời.

Đến lúc này, Hà mới cho Xuân biết, gói quà mà anh ta gửi mang giúp là heroin. Tuy nhiên, số heroin này sẽ được Hà khéo léo giấu trong gói bánh ngọt, khó có thể phát hiện được. Công việc của Xuân rất nhẹ nhàng, xách gói bánh lên xe khách về Ứng Hòa.

Khi về đến nơi sẽ có người liên lạc với chị ta để nhận “hàng”. Tiền công mà Hà trả cho Xuân sẽ là 5 triệu đồng. Biết dây dưa với ma túy là trọng tội bởi chồng mình từng bị nghiêm trị, tuy nhiên, trong hoàn cảnh khó khăn như Xuân hiện nay, số tiền ấy thật hấp dẫn. Thỏa thuận với Hà, Xuân quay về nhà nghỉ.

Khoảng 17h cùng ngày, theo hẹn với Hà, chị ta trả phòng, xách túi xuống quốc lộ số 6 đứng đợi “đồng hương”. Tầm 30 phút sau, Hà đi xe máy đến gặp Xuân. Lấy chiếc túi nilon màu đỏ, bên trong có hộp bánh Goute, Hà giao cho Xuân.

Trước lúc hai người chia tay, Hà không quên đưa cho Xuân 5 triệu đồng tiền công. Trông thấy chuyến xe khách chiều muộn từ TP Điện Biên Phủ chạy về Hà Nội, Xuân vẫy xe về luôn.

Khoảng 4 giờ sáng hôm sau, Xuân về đến chợ Đinh Xuyên, Hòa Nam, Ứng Hòa. Xách túi xuống xe, Xuân tự an ủi, tuy không gặp người tình nhưng chuyến đi cũng không đến nỗi lỗ vốn. Giữa lúc ấy, Xuân tái mặt khi thấy tổ trinh sát phòng chống tội phạm ma túy CAH Ứng Hòa xuất hiện.

Chị ta không thể ngờ, gần đây các trinh sát dựa vào nguồn tin quần chúng phát hiện một đường dây vận chuyển ma túy từ Tây Bắc về Ứng Hòa tiêu thụ.

Tuy nhiên, do bọn tội phạm ranh ma thường xuyên thay đổi “người vận chuyển” nên chưa sa lưới pháp luật. Nhưng lần này “vận đen” đến với Xuân. Khi chiếc túi nilon màu đỏ được các trinh sát yêu cầu mở ra, bên trong là 2 bánh heroin được đóng gói trong hộp bánh Goute, có trọng lượng 696,106 gam.

Trước chứng cứ không thể chối cãi, Xuân đành cúi đầu nhận tội. Tuy nhiên, kẻ giới thiệu tên là Hà thuê Xuân mang ma túy thì chị ta không biết ông ta ở đâu. Sau đó, các trinh sát còn lên Điện Biên gặp anh Tân xác minh, đúng là thời điểm Xuân lên Điện Biên thì anh này đang ở Mộc Châu, Sơn La.

Anh có hẹn Xuân ở lại chơi, chờ anh ấy về. Còn mọi chuyện diễn ra sau đó, anh Tân không hề hay biết. Mặc dù vận chuyển trái phép 2 bánh heroin nhưng do Phan Thị Xuân, sinh 1979, ở Hòa Nam, Ứng Hòa, Hà Nội, đang nuôi con nhỏ 3 tuổi bị khuyết tật, có nhân thân tốt nên chỉ bị tuyên phạt án tù chung thân. Chỉ vì hám tiền mà Xuân tự đưa mình vào vòng tù tội.

Theo THỤC QUYÊN (Infornet)
iconChia sẻ icon Chia sẻ
icon Chia sẻ

Advertisement