11/02/2021 10:17
Bước qua năm mới, nhìn lại năm 2020 cùng với đôi lời tâm sự
Năm 2020 giống như một hòn sỏi ném xuống mặt hồ, tất cả những gì nó để lại là những đợt sóng liên tục gợn ra xa và cái yên bình tĩnh lặng một khoảnh khắc trước đó thôi dường như sẽ mất rất lâu để quay trở lại.
Con người vừa là mặt hồ hứng chịu những gợn sóng không ngừng cuộn lên, cũng là kẻ đứng bên bờ chờ đợi, nuối tiếc cái tĩnh lặng trước khi hòn sỏi rơi xuống.
Hiện tại kể từ sự xuất hiện của Covid-19 và những tiếng gào thét về nhân quyền giống như một bộ phim dài không thể tua về phía trước, cũng chẳng thể lùi về phía sau hay thậm chí là tạm dừng. Trong một thực tại mới, chúng ta chỉ có thể tiếp nhận, không ngừng đấu tranh và hi vọng về một kết cục đẹp dành cho tất cả mọi người.
Để lại những vệt tối sau lưng, tôi không xem năm vừa qua là một cơn ác mộng hoàn toàn, bởi vì có những điều mà 2020 đem lại chúng ta cần phải trân quý. Black Lives Matter, người ta đứng lên tranh đấu vì nhau, vì những điều đúng đắn, những tiếng đàn vang lên trên ban công đâu đó ở Ý hay Pháp an ủi và sẻ chia trong không khí im lặng bao trùm của những đợt “lockdown” dài và những trái tim hướng về miền Trung trong trận lụt vừa qua.
Năm 2020, con người ta sống vì nhau nhiều hơn, một cách tự nguyện và cũng vì sự bó buộc của mối liên kết mang tên cộng đồng và xã hội.
Đó là những điều vĩ mô, to tát chúng ta đã cùng thấy, cùng trải qua trong những ngày năm cũ.
Gần đến thời khắc chuyển giao sang năm mới, những ngày âm lịch cuối cùng của năm 2020 hãy gác lại những lao xao bên ngoài và cùng nhìn lại những điều bé nhỏ trong cuộc sống của riêng mỗi người với tất cả sự nhẹ lòng và biết ơn.
Dù những cuộc hẹn, những chầu cà phê cuối năm đành lần lữa hẹn lại vì người bạn, người thân quý vẫn còn ở lại bên kia bán cầu nhưng ít ra chúng ta vẫn còn có thể gặp nhau nhờ Internet. Những bữa tiệc qua Zoom, những lớp học, những buổi họp trực tuyến dường trở thành một văn hóa giao lưu, một phương thức gặp gỡ mới.
Ít nhất, chúng ta vẫn còn có nhau!
Việc mang khẩu trang trong thời tiết nóng bức của xứ sở nhiệt đới gần như là một nỗi vất vả khó nói thành lời, nhưng xin cảm ơn vì đã cùng bảo vệ nhau trong cơn bão đại dịch.
Những con số tăng lên đến chóng mặt, về sức tàn phá của đại dịch, những con số tụt giảm đến mức âm của kinh tế, nhưng ít nhất chúng ta vẫn còn những giờ phút có thể ngửa mặt nhìn trời tìm lại chút bình yên hiếm hoi hoặc những cuộc chuyện trò dăm ba câu để biết chúng ta không một mình và rồi bước tiếp về phía trước.
“But human beings are like that, we‘ve replaced nearly all our emotions with fear.” – Paul Coelho. Tạm dịch: “Nhưng con người là như vậy đấy, chúng ta thay thế mọi cảm xúc bằng nỗi sợ.” Chúng ta đã bối rối, lo lắng, bất an, buồn bực và ngộp thở. Và đúng thực là những tính từ này của năm 2020 vẫn có thể được thay thế bằng “nỗi sợ”.
2020 mở ra vô vàn nỗi sợ nguyên bản nhất của con người. Tôi không biết ai là người sợ hãi nhiều hơn, tôi, bạn, mỗi cá nhân chúng ta hay những người ở đầu tàu chống bão, mọi loại “bão” dã xảy ra trong năm nay. Nhưng chắc chắn một điều chúng ta đều là người trong cuộc, mỗi người là một mắt xích trọng yếu và chỉ cần một cú kéo đẩy nhẹ sẽ tạo những xung động không có điểm dừng đến những cá nhân khác.
Có những xung động tiêu cực và có những xung động tích cực, ở những xung động tích cực đó, sự bao dung, thấu hiểu và động viên giúp những người khó khăn hơn mau chóng vượt qua. Và chúng ta vẫn đang làm như thế, mang những niềm hi vọng và lời chúc gửi đi đến những nơi còn đang gồng gánh chống chọi.
Và dành cho chính chúng ta, những ngày này dù tiếc thay mọi thứ vẫn không thể bình yên thủng thẳng như những thời khắc này của nhiều năm về trước, hãy tận hưởng những điều hiếm hoi không thay đổi, tìm về những khoảng trời tĩnh mịch không bị ảnh hưởng bởi những điều đang xảy ra trên thế giới, một khung cửa sổ bình yên, một góc phòng nhỏ ấm cúng của riêng bạn và bữa cơm gia đình râm ran tiếng trò chuyện hay chỉ đơn giản là trôi qua trong tĩnh lặng đủ để biết chúng ta vẫn đang dùng bữa cùng nhau.
Nhìn lại 2020, chúng ta hiểu rõ hơn về cái gọi là “đủ”, và “may mắn làm sao” và trở nên dũng cảm hơn bằng cách này hay cách khác.
Cuối cùng, như một quy luật tất yếu của cuộc sống, thời gian vẫn không ngừng trôi qua từng khắc một, những tờ lịch cuối cùng của năm cũ đang dần được gỡ xuống, thay cho nỗi tiếc nuối, sợ hãi hay lo âu, hãy đón nhận năm mới với thật nhiều dũng khí.
Cái mà chúng ta tiếc nuối gọi là sự bình yên xa xỉ của năm cũ đó, hãy tự tạo ra chúng vào ngày mai, hoặc ngay bây giờ, mang về những nhành hoa đang hé nụ trang trí nhà cửa, tận hưởng một bữa ngon hoặc chí ít là dọn dẹp lại những ngổn ngang trong lòng và bình thản đón chờ một năm mới với tất cả những ước vọng như mọi năm, an yên, sung túc và đầy ắp những khoảnh khắc đáng nhớ. Hi vọng vào một năm 2021 an bình, thịnh vượng và thời gian không vụt qua nhanh như năm cũ.
__
Tạp chí Phái mạnh ELLE Man
Chủ đề liên quan
Advertisement